Chương 1

Chung Sống Cùng Mỹ Nam

13.255 chữ

13-03-2023

Tiêu Hàn mệt mỏi mở mắt...

Giây thứ nhất, bình thường...

Giây thứ hai, có chút lạ...

Giây thứ ba, đảo mắt...

Giây thứ tư, hoảng hốt bật dậy...

Giây thứ năm, "Cốp"...

Sau năm giây ngắn ngủi, Tiêu Hàn ôm đầu kêu lên.

Cậu vốn không phải người giỏi chịu đau, một thương tích nhỏ như đứt tay cũng có thể khiến cậu vừa đau vừa xót đến ba ngày.

Cú đập này, hình như não cậu sắp văng ra ngoài mất rồi.

Nhịn đau cố mở mắt, thu vào mắt cậu là gương mặt vô cùng dễ thương của một con mèo trắng.

Nó đang mở to đôi mắt xanh lơ trong veo nhìn cậu.

Tiêu Hàn thầm gào thét, đáng yêu quá đi mất!!!

Cậu kìm không được, ôm lấy con mèo nhỏ mà vuốt vuốt cọ cọ.

Sau đó, Tiêu Hàn nheo mắt nhìn nó, trong lòng đầy nghi hoặc.

Lúc nãy cậu đập đầu vào cái gì vậy? Không phải con mèo này đấy chứ??

Tiêu Hàn nhìn con mèo rồi liếc ra đằng sau nó.

Sắc mặt cậu lập tức tái xanh khi thấy một người đàn ông đang nằm sõng soài dưới đất cùng một vết đỏ chói mắt trên trán.

Tiêu Hàn hoảng hốt nhảy xuống giường, lay lay người kia dậy.

Thấy hắn không có động tĩnh gì, cậu lúng túng đưa ngón tay lên mũi người ta kiểm tra hơi thở.

Thầm thở phào một hơi.

Thật may mắn, chưa bị văng não ra ngoài.

Tiêu Hàn an tâm để Minh Hy nằm dưới đất.

Dù sao tính mạng hắn cũng không có gì nguy hiểm, nằm dưới đất coi như để rèn luyện một chút đi.

Cậu đứng dậy nhìn xung quanh, căn phòng siêu cấp đẹp đẽ này đâu phải là phòng cậu.

Cái tủ bốn gian kia chắc chắn được làm bằng gỗ lim đắt tiền.

Chiếc giường đệm nước Kingsize kia quả nhiên rất êm ái.

Kia, chẳng phải TV màn hình cong sao?

Tiêu Hàn lại gần chiếc TV, sờ mó một lúc liền chạy đi tìm điều khiển.

Cậu thích thú đến mức nhất thời quên đi cái người đang nằm vật vã ở trên sàn kia.

Tiêu Hàn hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim bom tấn cùng hiệu ứng ảo diệu do chiếc TV độc đáo này mang lại cho đến tận khi có tiếng ho khan vang lên nhắc nhở.

Cả người cậu cứng ngắc, cười không nổi khóc cũng không xong.

Tự tiện sử dụng tài sản của người ta lại còn bị bắt quả tang.

Đã vậy trước đó cậu còn quên mất, đây không - phải - nhà - cậu.

Tiêu Hàn khó khăn quay đầu, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nhìn con người sắc mặt so với đít nồi cũng không khác là bao kia:

"Xin chào, anh tỉnh rồi à? Đầu có đau không?"

Minh Hy đứng phắt dậy.

Tiêu Hàn nghĩ lần này cậu không xong rồi.

Số cậu đúng là số chó mực mà! Ba mẹ chưa kịp chào, trăn trối chưa kịp nói, di chúc chưa kịp viết.

Cậu muốn để lại tất cả đống truyện Doremon cho thằng em họ khốn kiếp.

Mấy món quà mà nữ sinh ở trường tặng, cậu muốn đem một nửa cho em hàng xóm, một nửa cho mấy em ở cô nhi.

Còn khoản tiền cậu tiết kiệm được thì thôi đem hết cho ba mẹ, coi như đền ơn dưỡng dục mười bảy năm trời.

Tiêu Hàn ôm lấy đầu theo bản năng nhưng vẫn còn len lén hé mắt xem nốt đoạn kịch tính trên TV.

Cậu thoáng nghĩ, nếu sang bên kia thế giới gặp được một người cũng thiên về não phải như cậu thì còn có thể tán dóc với người ta về điều cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi chết.

Nhưng mà đã xem được cả một đoạn phim dài dài rồi mà không ngờ tim cậu vẫn hoạt động bình thường, ý thức vẫn còn đó.

Rụt rè ngẩng đầu lên, cậu thấy người đó đang ngồi bên cạnh...đọc báo.

Tiêu Hàn giật mình đến mức suýt tung người ra khỏi giường.

Cậu còn chưa kịp mở miệng Minh Hy đã nói, không nhanh cũng không chậm:

"Ra khỏi phòng này, rẽ trái, xuống tầng, quẹo phải.

Cậu sẽ thấy một tủ thuốc nhỏ, mở và cầm tuýp thuốc bôi liền da lên cho tôi."

Tiêu Hàn trợn tròn mắt nhìn trán hắn:

"Chỉ là hơi đỏ thôi sao phải bôi thuốc liền da?"

Tính quan trọng hóa vết thương lên đấy à?

"Tôi bôi chỗ này." Minh Hy chỉ vào vết thương hình tròn còn chưa khô máu trên tay, hình như là vết cắn.

Củ lạc giòn tan?

Tiêu Hàn tức đến mức trong phút chốc mặt mũi đã trở nên đỏ hồng, Minh Hy dường như còn cảm nhận được hơi nước bốc lên từ trên đỉnh đầu cậu.

Tên này dám thản nhiên ra lệnh cho cậu?

Tiêu Hàn hùng hổ chỉ tay vào mặt Minh Hy, tức giận quát:

"Tôi chỉ chịu trách nhiệm với vết thương do tôi gây ra cho anh thôi.

Anh bị con chó nào cắn cũng không phải việc của tôi."

Minh Hy nghe vậy, khẽ nhếch môi cười cười:

"Con chó cắn tôi ngoài cậu ra còn có thể là ai?!"

Thấy vẻ không tin hiện rõ trên mặt Tiêu Hàn, Minh Hy gõ gõ ngón tay lên mặt gối, hỏi:

"Vừa nãy còn nhớ cậu mơ thấy gì không?"

Cậu nghĩ nghĩ một chút, gật đầu, KFC, BBQ, mỳ cay, pizza.

"Mơ thấy cậu đang ăn phải không?"

Gật đầu.

"Có cắn được miếng nào không?"

Gật đầu.

Nhìn đôi mắt trợn tròn của Tiêu Hàn, Minh Hy chỉ cười chứ không hỏi nữa.

Cậu bối rối len lén nhìn vết cắn trên tay hắn, người ta nói giấc mơ thường liên quan ít nhiều tới hiện tại.

Lúc đó, không phải chứ?!

"Bây giờ cậu có thể chịu trách nhiệm được chưa?" Minh Hy khẽ nheo mắt hỏi.

Tiêu Hàn cậu tự chửi mình là chó, Minh Hy hắn phụ họa thêm vào rằng cậu chính là chó.

Tiêu Hàn khóc không ra nước mắt, cắn răng nhẫn nhịn theo hướng dẫn vừa rồi của Minh Hy đi lấy thuốc.

Trước khi ra ngoài, cậu còn cảm thán một câu:

"Dấu răng mình thật đẹp!"

Sau khi thoa thuốc và tặng kèm vài cái ấn mang theo phẫn nộ lên vết thương của Minh Hy, Tiêu Hàn đứng dậy lịch sự nói:

"Tôi đã chịu trách nhiệm rồi.

Không biết vì sao tôi lại ở đây nhưng cảm ơn anh đã cho tôi ngủ nhờ." Cúi đầu tỏ lòng biết ơn rồi cậu giơ tay cười nói, "Tạm biệt!" Không hẹn ngày tái ngộ.

Vẫn mang theo bộ dáng thản nhiên đọc báo, Minh Hy chậm rãi hỏi:

"Đi đâu?"

Anh bị chậm phát triển não bộ à?

Tiêu Hàn có chút buồn cười, đáp:

"Đương nhiên là đi về."

Minh Hy ngẩng đầu nhìn cậu, cười cười:

"Thật không may, ba mẹ cậu đã đổi cậu để lấy hai tấm vé đi du lịch rồi.

Hiện tại, tôi là người giám hộ tạm thời của cậu.

Vậy nên trong thời gian tới này, cậu sẽ ở đây."

Hahaha, người này không ngờ lại thích nói đùa.

Hắn cho rằng cậu là đứa trẻ lên ba không hiểu chuyện đấy à?! Dù Tiêu Hàn học không giỏi nhưng cũng không ngu ngốc đến mức đi tin mấy lời vô căn cứ của người lạ.

Tiêu Hàn khinh thường liếc nhìn Minh Hy:

"Anh đang cho rằng tôi đồ đần đấy à?"

Minh Hy lấy ra từ ngăn kéo tủ một cái phong bì đưa cho cậu.

Tiêu Hàn nhìn xuống một chút rồi phẩy phẩy tay ra vẻ quân tử nói:

"Chúng ta không thân không quen, lần đầu gặp mặt tôi không thể nhận tiền của anh."

Minh Hy bất lực nhìn Tiêu Hàn, ánh mắt hắn rõ ràng đang mắng, cậu quả nhiên là đồ đần.

"Ai nói tôi cho cậu tiền?! Đây là thư ba mẹ cậu gửi trước khi đi."

Xấu hổ, xấu hổ chết mất! Bây giờ có cái hố ở dưới chân thì thật tốt, mà cái hố ấy thông về nhà cậu lại càng tốt hơn.

Tiêu Hàn không dám nhìn Minh Hy một cách chính diện.

Cầm phong bì trên tay, trong lòng cậu âm thầm gắn người trước mặt với đủ các thể loại bộ phận phụ khoa.

Tiêu Hàn chẳng rõ rốt cuộc là cậu ghét Minh Hy vì lý do gì, chỉ là nỗi uất nghẹn đang không có chỗ phát tiết thì hắn vừa vặn xuất hiện khiến cậu cảm thấy ngứa mắt mà thôi.

Dòng chữ đầu tiên vô cùng chói mắt.

Cái kiểu chữ vừa cứng vừa đều này là của ba cậu không sai.

"Con trai ngoan, khi con đọc được bức thư này thì chắc chắn ba mẹ đã ở bên Anh Quốc rồi.

Xin lỗi vì không những không bàn bạc với con chuyện này mà còn nhân lúc con ngủ đưa con sang nhà Dương Minh Hy.

Có điều con cũng phải thông cảm cho ba, nếu như nói trước với con thì không biết cái thân già này sẽ như thế nào nữa.

Ba thấy Minh Hy thật sự là một người tốt, trong một tháng ba mẹ đi nhớ sống sót nhé con trai.

Your handsome daddy."

Ba cũng thật vui tính, bảo hắn là người tốt mà lại kêu con cố sống sót à?!

Nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Tiêu Hàn, Minh Hy cảm thấy đại sự sắp không ổn.

Nhân lúc cậu đang đọc thư của mẹ, hắn liền lén lút ra ngoài lấy bình cứu hỏa.

"Bảo bối, con cũng biết rồi đấy, mẹ là hủ nữ, ngày xưa cũng không ngừng gán ghép ba con với bạn thân của ông ấy.

Lần này con ở cùng nhà với Minh Hy, mà nam nam ở chung còn nguy hiểm hơn cả nam nữ ở chung.

Vậy nên để đền đáp công dưỡng dục của mẹ bao lâu nay, con nhất định phải ở trên.

Ở trên đấy!!! Nếu có gì thắc mắc cứ gọi cho mẹ nhé.

Luôn hướng về con.

Mẹ yêu."

Quả nhiên khi Minh Hy quay lại, Tiêu Hàn đã tức đến muốn đốt nhà.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Hàn lập tức phóng ánh mắt như có điện về phía Minh Hy.

Hắn theo phản xạ chĩa bình cứu hỏa về phía cậu, cảnh giác hỏi:

"Cậu nhìn cái gì?"

"Anh...." Cậu gằn giọng.

Hắn giật mình, "Gì?"

Tiêu Hàn lạnh lùng ra lệnh, "Đưa tôi đến gặp Dương Minh Hy."

Minh Hy nghĩ, giọng điệu này của Tiêu Hàn, vẻ mặt này của Tiêu Hàn sẽ là đáng sợ nếu như nội dung câu nói có muối hơn một chút.

Cái cậu nhóc này, bị đần thật hay là trong thư chưa viết thế?

Có điều, nhìn dáng vẻ toát lên hơi thở nguy hiểm của Tiêu Hàn, Minh Hy liền cảnh giác hỏi:

"Cậu tìm anh ta để làm gì?"

Tiêu Hàn cười lạnh:

"Đương nhiên là để sống chung rồi." Sau đó cậu lại đăm chiêu suy nghĩ, "Nhưng theo anh, tôi nên hành hạ anh ta như thế nào thì mới tốt đây?"

"Hành hạ? Tốt?" Minh Hy nhìn cậu bằng vẻ mặt ngưng trọng.

"Phải! Tôi xem phim thấy có rất nhiều phương pháp hay: mỗi đêm siết cổ một lần này, trói chặt chân tay rồi bôi mật ong lên người này, bẻ xương rồi lại nắn lại này, mỗi ngày rút đi một đốt tay này.

Anh thấy cái nào tốt hơn?" Cậu ngẩng đầu lên hỏi hắn.

Minh Hy không ngờ rằng phim kinh dị lại có thể tạo nên một người suy đồi đạo đức như thế này.

Hắn nghiêm mặt giáo huấn:

"Tất cả đều không tốt! Cậu thật sự muốn vào trại giáo dưỡng đấy à? Cậu có biết những lời nói đáng sợ kia không nên phát ra từ miệng của một học sinh cấp ba hay không? Tương lai cậu ở phía trước còn rất dài, không thể bị huỷ hoại chỉ vì nhất thời tức giận được."

Trên môi Tiêu Hàn nở một nụ cười thân thiện, "Yên tâm, yên tâm! Trước khi bắt đầu, tôi sẽ khâu miệng hắn lại.

Anh không nói, tôi không nói, cảnh sát làm sao có thể biết đây?"

Yên tâm cái rắm! Cậu đã thấy ai sau khi nghe được toàn bộ kế hoạch giết người, mục tiêu còn là bản thân, mà vẫn có thể yên tâm được chưa?

Minh Hy kinh hãi nhìn Tiêu Hàn rồi lùi về sau hai bước, với lấy chiếc điện thoại trên nóc tủ, nhấn nhanh một dãy số:

"Alo, Dương, giúp tôi cái này nhé.

Nghe kỹ này, nếu như trong hai ngày tới mà tôi không gọi cho cậu thì phải báo cảnh sát, nói là tôi bị một thanh niên mười bảy tuổi tra tấn.

Sau đó nhớ chuẩn bị sẵn cho tôi một phòng VIP ở bệnh viện nhà cậu.

Vậy nhé! Cuộc đời tôi trông chờ cả vào cậu đấy."

Minh Hy tắt máy, nhìn Tiêu Hàn mặt trắng bệch mà thỏa mãn nở nụ cười.

Cậu chỉ vào mặt hắn, tức giận hỏi:

"Anh, thật không ngờ anh lại là thằng cha ấy! Thật không ngờ anh lại là gián điệp trà trộn vào tổ chức."

Cố gắng đè nén cảm xúc muốn lao đến đấm vào gương mặt tràn ngập vẻ đắc ý của người trước mắt, Tiêu Hàn cố gắng nở nụ cười thật rạng rỡ.

Thấy cậu tiến đến càng ngày càng gần, Minh Hy liền cảnh giác lùi lại vài bước.

Đến khi cả cơ thể phải dựa hẳn vào bức tường, hắn nheo mắt hỏi cậu:

"Cậu muốn làm gì?"

Tiêu Hàn đưa bàn tay thon dài chạm lên từng đường nét trên gương mặt Minh Hy khiến ngạc nhiên đến trừng mắt:

"Cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

"Im lặng!" Tiêu Hàn bất mãn kêu lên.

Khuôn mặt của Minh Hy có góc cạnh rõ ràng còn mang theo thần thái của người trưởng thành đã nếm qua sự đời, mày kiếm khí phách, đôi mắt đen thẫm như có thể nhìn thấu người đối diện, sống mũi cao thẳng không lo tụt kính, bờ môi mỏng có hơi khô nẻ.

Minh Hy bị Tiêu Hàn nhìn đến mất tự nhiên, mặt cậu gần mặt hắn đến mức hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp kia phả vào cổ.

Nhẹ đẩy Tiêu Hàn ra, hắn hỏi lại:

"Cậu đang làm cái gì thế?"

Tiêu Hàn không trả lời, tiếp tục nắm cằm xem xét đến dáng người Minh Hy.

Hắn rất cao, cao hơn cậu cả một cái đầu mặc dù cậu đã đạt đến 178cm, hắn mặc quần áo nhìn có vẻ gầy nhưng khi chạm vào thì lại cảm nhận được da thịt rắn chắc.

Tiêu Hàn tức giận trợn mắt nhìn hắn:

"Anh biết mẹ tôi là hủ nữ lại còn thích trai đẹp nên mới dùng cái bản mặt này dụ dỗ mẹ tôi bán tôi cho anh có phải không? Nói cho anh biết, ông đây không - thích - đàn - ông!

Nghe cậu nói xong, Minh Hy bật cười:

"Hình như cậu hiểu lầm rồi.

Thứ nhất, là đổi chứ không phải mua bán.

Thứ hai, cậu cho rằng tôi là gay đấy à? Cậu nghĩ một người đẹp trai, có tiền tài danh vọng như tôi mà là gay ấy á?"

Tiêu Hàn đăm chiêu một chút, gật đầu:

"Cũng đúng."

"Mà có là gay đi chăng nữa, mù mới đi thích cậu.

Cậu thì mặt cũng bình thường thôi, người thì như cá mắm, da thì như bị bệnh bạch tạng, còn nữa, mông cũng không đủ cong."

Minh Hy nói đến chỗ nào Tiêu Hàn liền xem lại chỗ đó.

Sao hắn lại có thể chê bai một người hoàn mỹ như cậu cơ chứ?

Tiêu Hàn lập tức xù lông phản kháng:

"Nói cho anh biết, tôi là thằng đẹp trai nhất cái trường Mai Phụng.

Đẹp nhất! Cái mặt mà anh thấy bình thường này là gương mặt mà nữ sinh các trường trong ngoài thành phố đều ngưỡng mộ đấy.

Cơ thể này không phải gọi là gầy mà là do sữa mẹ không tốt nên chỉ hấp thụ hơi kém hơn so với người khác mà thôi.

Làn da này là làn da mà người ta muốn cũng không được đấy nhé.

Còn nữa, con trai thì cần quái gì mông cong."

Nhìn Tiêu Hàn thở hồng hộc, gương mặt vì giận mà trở nên đỏ hồng, Minh Hy nén cười gật đầu:

"Xem ra gu thẩm mỹ của thành phố này đi xuống trầm trọng lắm rồi! Đến cả chó con cũng lấy ra làm hình mẫu cho người được."

"Anh...anh..." Tiêu Hàn tức đến mức run rẩy.

Tổ tông năm đời nhà hắn không ai là không hỏi qua.

Thậm chí cả thông gia lẫn liên gia cũng bị liên lụy.

"Tôi làm sao?" Minh Hy nhướn mày.

"Khốn nạn!"

Nói rồi, Tiêu Hàn hung hăng đẩy Minh Hy ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Nghe tiếng cười sảng khoái ngoài kia mà cậu chỉ hận không thể dùng một mồi lửa đốt trụi ngôi nhà này..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!